27 thg 11, 2014

Mẹ

Chị xăm hình xăm thứ tư, kỷ niệm 40 tháng yêu nhau. Trước khi, tôi cứ hay hỏi, nếu gia đình chị biết thì sao? Rồi nghe chị kể, tự thấy cũng thèm muốn cái gia đình ấy quá...

Nếu như tôi muốn xăm hình?
Nếu như tôi muốn nhuộm tóc đỏ, hút thuốc, đi bar, mua đồ lót ren?
Nếu như người tôi yêu là một phụ nữ?
Liệu mẹ tôi có thể nói "Hãy sống đúng với những gì con muốn, chỉ cần con hạnh phúc thôi" không ?

Thế giới đa ngã, bản năng trong tôi càng ngày càng mạnh mẽ và rõ nét đến mức, tôi sợ phải trở về nhà. Không phải ghét cái thành phố mình ở, vẫn thương gia đình, ba mẹ, nhưng tôi cô đơn nhiều lắm.
Tôi cô đơn ở đâu cũng được, chỉ xin đừng là ở trong gia đình.

Tôi cũng muốn được kể mẹ nghe mình yêu ai, thương ai, chia tay ra sao.
Cũng muốn được mẹ nói cho nghe một lần "dẫu sao cũng còn gia đình để quay lại", để tha thứ cho những lỗi lầm, bồng bột tuổi trẻ tôi trót đa mang.
Dù tôi không cảm thấy hối hận gì, vì nó giúp tôi nhận ra được nhiều lắm; chỉ là vẫn mong mọi chuyện, kết quả có thể khác đi...

Tôi và em loay hoay mệt nhoài với những cái tôi bị kìm kẹp, bản ngã bị trói lấy. Cả hai như đang mất dần đi sợ dây liên kết với gia đình, nhưng lại không thể ngồi lại thêm bất kỳ lần nào để sẻ chia nữa.
Mọi sự giải thích đều bị gạt bỏ, lên án, chê trách theo những khuôn khổ, phép tắc tôi không biết từ đâu ra.
"Sợ người ta cười, sợ người ta bieét, phải hiền lành, trắng trong; như thế kia là hư hỏng, mất nết..."
Nhiều khi tôi tự hỏi ý nghĩa việc mình có mặt trên đời là gì khi người sinh tôi ra.
Tôi chỉ nghĩ giản đơn, một ngày mình cũng được làm mẹ. Chỉ cần sinh con ra, thấy nó có đủ 5 ngón tay, thấy nó lằn lặn, khỏe mạnh...với tôi có lẽ là điều tuyệt vời lắm rồi. Chỉ muốn yêu thương nó hết lòng, mong nó có một cuộc sống bình an, và hạnh phúc thôi.

Tôi không muốn gặp ác mộng nữa, không muốn trong mơ sống với những vết hằn đỏ má, những câu người ước không có mặt tôi trên đời..để rồi sau đó lại nói thương.

Tôi chỉ mong mẹ có thể thứ tha cho tuổi trẻ của tôi, mong nó đừng phai nhạt; cho những vết sẹo trót mang theo suốt đời mà thôi...


Là thương thật thà...

Tối nay, tự dưng bạn nhắn tin cho tôi, bảo bạn thích tôi, ước gì bạn có thời gian, chúng ta có thời gian...

Tôi biết bạn thích tôi. Nhưng tôi đã không nghĩ đến chuyện đó từ lâu lắm rồi, vì trong lòng tôi lúc nào cũng chỉ giữ một hình ảnh trong lòng, chẳng thể nghĩ đến ai khác.

Nhưng tôi vẫn buồn, vì cái tin nhắn ấy lắm.
Vì sao?
Vì cách đây mấy ngày thôi, bạn đưa cô gái mình yêu về nhà, ra mắt gia đình, bè bạn.
Không biết bạn có nhớ không, cái buổi tối chúng ta ngồi ở Hồ con rùa ấy. Tôi hỏi về người bạn yêu, bạn kể cô ấy hơn bạn một tuổi, hai người quen nhau cũng đã mấy năm trời; bạn nói về cảm giác của bạn, và ngạc nhiên khi thấy tôi kể về tình yêu của mình lắm. Như là dù ngày nào gặp nhau, tôi vẫn nhớ về người tôi yêu như thường; xa là tôi cồn cào nhớ; lúc nào tôi cũng muốn gặp để nhìn anh cười vậy thôi.
Bạn kể mọi thứ nhẹ hẫng, như rằng sẽ phải thế, bạn bỏ quên cảm giác mỗi khi gặp nhau, quên cái rung động của nụ hôn, cái hơi ấm của siết tay chặt; bạn cho rằng hôn nhân chắc chẳng cần thế. Ừ, hôn nhân có thể không cần những thứ lãng mạn cao siêu, nhưng tình thương và trân trọng nhau thì rất cần. Nó không phụ thuộc vào thời gian ngắn hay dài, mà là tình cảm mình nông hay sâu...

Tôi mà biết, cái người tôi thương rứt ruột kia. Đang ngồi bên cạnh tôi đó, hôn mắt tôi mỗi tối,  đưa tôi về ra mắt ba mẹ bảo"đây là người con yêu", mà đêm khuya nhắn tin xa xôi nhớ thương ai khác, thích thầm ai khác, chắc lòng tôi đau lắm.
Cứ như tôi không thuộc vể ảnh, cứ như tôi là cô vợ có cái mác ổn định cho một cuộc hôn nhân, chứ không phải người ảnh nghĩ đến mỗi khi nằm kề. Mà như vậy nhỡ đâu có ngày nào đó ảnh tình queo bảo tôi "thương nhầm rồi, xin lỗi nghen", khi tôi đã không còn trẻ nữa, để mà nhăn nhó "ờ đi đi"; có khi từ này về sau nỗi đau dai dẳng lắm không chừng.

Nên đã thương ai, thì thương cho trót. Phận đàn bà khổ nhiều lắm bạn biết không, bạn không làm khổ tôi đâu, nhưng người đang đi cùng bạn, lỡ người ta biết được, có phải đau xót lắm không. Rủi không yêu người ta, thì nói cho biết chừng, đau giờ nhưng còn hơn là chẳng biết...
Tôi mong bạn hiểu lắm, lỡ có đọc những dòng này thì cũng hiểu cho lòng tôi, tại sao không muốn gặp bạn nữa. ...
Vậy nghen...



26 thg 11, 2014

...

Hôm qua nhà có chuột.
Là con chuột thứ tư. Mà tôi thì sợ chuột cực kì, cứ đứng trân trân trước cửa phòng tắm chực khóc.
Và chợt nhận ra tôi vờ cười nói cả ngày được, mạnh mẽ được, điện nước gì cũng ráng lôi ra sửa được, chỉ đứng trước chuột là sững người ra rồi.
Giá như còn có thể gọi cho anh.

Tôi nhìn lại những bức ảnh ít ỏi về anh trong tumblr mình, không hiểu sao, lòng buồn nhất vẫn là bức chụp từ đằng sau lưng. Lúc anh đang làm việc, còn tôi thì lăn lộn trên giường đọc sách...
Lúc đó vừa thương anh đi làm mệt vất vả, về nhà lại không được nghỉ ngơi, làm việc liên hồi đến mức ngủ quên lúc nào không biết.

Lưng anh. Lúc nào nhìn cũng thấy thương, cũng muốn ôm từ đằng sau giữ ấm.
Cả những lần cãi vã, chỉ cần thấy anh quay lưng, là đã muốn vòng tay níu lại rồi.

Từ nay, sẽ không còn được nhìn nữa.
Buồn nhỉ?


25 thg 11, 2014

Những ngày cuối cùng

Sáng nay, tôi đọc một câu thơ của TVA:
"Tháng mười một hình như đâu dành cho những cuộc chia ly?
  Thế mà bầu trời sáng nay nhìn như muốn khóc"

Mỗi khi đứng ở ngã tư đường nào đó, tôi hay ngước nhìn bầu trời xanh; cảm giác như dù mình có đi đâu chăng nữa, trời xanh vẫn mãi luôn là của mình vậy. Những ngày cuối cùng của tháng 11 sắp qua đi, cái ngày tôi rời thành phố cũng gần đến. Kể từ ngày đó tới nay, loay hoay chút thôi mà cũng 3 tháng đã trôi qua, 3 tháng với biết bao nhiêu chuyện đã xảy ra, những "làn cuối cùng gặp nhau" hóa vậy mà chẳng phải là lần cuối....

Hôm nay, tôi mua cho anh món quà sinh nhật sắp tới, là lần đầu tiên, và có lẽ cũng là lần cuối cùng. Nhiều khi tôi ước sao thời gian có thể tịnh tiến, để tôi có thể cùng anh nắm nay nhau bước qua mùa đông này, cùng nhau uống tách trà nóng, đọc sách cho nhau nghe;  rồi tôi có thể an lòng mà đi xa, còn anh ở lại.

Bây giờ tôi không còn buồn nữa, dù trong những ngày bơ vơ, thi thoảng tôi vẫn tự hỏi không biết bây giờ anh làm gì, ở đâu, có ăn đủ 3 bữa một ngày không, có hay bị đau bụng, đau đầu nữa không; rồi tôi cố không thở dài nữa "sao mà mình ngốc quá chừng vậy không biết".
Nhiều khi tôi mong, giá mà mình như người ta, đi cái là đi luôn, không ngoái đầu lại tìm nữa; biết mất là mất, chẳng còn lại gì đâu. Vậy mà cũng trót nghĩ, cái ngày mình lẻ loi ở sân bay, có ai đi kiếm mình không nữa kìa...Nhưng biết sẽ là không. Ngày tôi đi, sẽ chẳng ai biết cả.

Tôi sợ cảnh tiễn biệt. Sợ phải vẫy tay chào cái người mình thương thắt lòng, từ nay không thể nhìn thấy nhau được nữa; sợ cứ mải loay hoay, không biết mình có trót quên thứ gì ở lại không; sợ tới bên kia thành phố rồi, mới chợt òa khóc ... hóa ra mình bỏ quên tình yêu ở lại. Chắc sẽ đau đáu hoài không thôi...
Vậy mà tôi không chúc người ta được một lần, "Mau mau kiếm vợ hiền rồi ráng mà sống hạnh phúc nghen" Chỉ sợ giờ nghĩ vậy, mà lúc nhỏ nhen lại nghĩ khác "Sao không dám can đảm cho tình yêu của mình hả anh?"
Thấy mình sao mà tệ bạc quá chừng...

Thôi, không viết nữa đâu.
Tự dưng. Viết ra cho nhẹ lòng, vậy mà nó vẫn buồn...muốn khóc.



17 thg 9, 2014

Ngày cuối cùng của mùa thu

Dù thế nào thì ngày vẫn trôi. Ước gì có ai đó nắm tay em đi qua ngày tháng...


8 thg 9, 2014

T

T ơi,
Chuyện chia ly, vốn dĩ đã rất buồn rồi. Nói ra được cũng buồn, không nói ra được mà phải giữ tâm tưởng trong lòng, cũng đau lòng lắm.
Nhưng vẫn phải giấu thôi.

Em mệt rồi.
Rất mệt ấy.
Em lang thang đủ mọi ngóc ngách, nhưng vẫn thấy lạc vọng lắm.

Em nhìn thấy bức hình ấy, rồi chợt nhận ra "À, đây mới là những điều tốt nhất cho anh, đúng đắn nhất cho anh. Cuộc sống của anh, rất cần những điều như vậy. Chứ không phải là những mất mát, tổn thương, sợ hãi, bất an...từ em"

Em đã biết mình nên làm gì rồi...



5 thg 9, 2014

Thụy

[...]
Mười hai năm rồi, tôi chỉ muốn gặp Thụy để hỏi. Tôi muốn hoãn tất cả chỉ để gặp Thụy.
Những ngày ấy Thụy ở đâu, gặp ai, làm gì.
Ngôi nhà hai tầng, bảng hiệu chữ Hoa, hai cái đèn lồng.

Những ngày ấy, tôi nằm ôm thằng Vĩnh. Căn hộ mười tám mét vuông khu tập thể để La Thành. Cái giường đôi để góc trong cùng. Bên cạnh là giá sách Thụy đóng cho tôi. Giữa nhà là cái bàn nhỏ, đôi ghế con cũng do Thụy đóng. Tôi và Thụy ngồi uống chè các buổi đêm sáng. Tôi đọc sách cho Thụy các buổi chiều muộn. Tôi kể cho Thụy về Leningrad. Đêm trắng. Sông Neva. Cầu mở. Những mùa đông không có Thụy. Tôi muốn hoãn tất cả.
Chỉ để gặp Thụy.

Chỉ để hỏi Thụy những ngày ấy Thụy ở đâu, gặp ai, làm gì. Cuộc sống riêng của Thụy hiện nay tôi không cần biết. Nhưng tôi muốn biết những ngày ấy.
...

Ba trăm sáu mươi lăm ngày, tôi không cần gì ngoài Thụy. Ba trăm sáu lăm ngày, tôi chỉ nghĩ đến lúc Thụy ra đi. Thư viện Hà Nội lúc đấy chưa có Freud, nhưng không cần Freud thì tôi cũng biết sợ mất Thụy.
Con người ta cứ sợ cái gì thì bị cái đấy ám ảnh.

(Chianatown - Thuận )


3 thg 4, 2014

Be your love

S,
Khói bụi trưa nồng, em như kẻ điên giữa chảo lửa của thành phố, chói chang từng ý nghĩa. 
Em chờ đèn đỏ, lại đi. Lại dừng, rồi lại đi.
Mắt em rảo hoánh, thôi không còn tìm kiếm nữa, thôi không tủi thân vì vài hình ảnh mình bắt gặp trên đường, cũng thôi không còn nhìn những cái vạch trắng giữa đường đầy ám ảnh nữa.
Như sáng nay,
Cuộc gọi của em dừng, đứt quãng, đột ngột.
Sự im lặng đều đặn đáp trả hoài không dứt, em hiểu tất cả điều đó chỉ là sớm hay muộn mà thôi. 
Nhưng S ơi, đau quá rồi, người ta tha cho nhau, có được không?

Em đã từng muốn anh ấy chết đi. Em đã từng muốn ngoài mình ra, không một ai có thể cảm nhận được sự tổn thương của anh ấy, không một ai có thể vá víu sự cô đơn của anh ấy, chỉ duy nhất em. Vào cái đêm giữa sự thật và dối trá đan xen. Em đã bỏ đi, rất xa, rất xa...M không làm được gì ngoài việc chứng kiến mọi thứ trong em vỡ vụn, anh ấy bất lực đứng nhìn em như thế, em khóc không thành tiếng...mọi thứ đặc quánh, không gian đặc quánh, chỉ nước - là không. 

Em đã tự hỏi mình biết bao nhiêu lần, nếu như đó là ngày cuối cùng bị mất, anh ấy có muốn cùng em lấy lại nó không? "Có muốn chúng ta tự lừa mị nhau cả đời không?"
Chỉ có hơi thở là nhuốm đầy nỗi buồn trả lại cho em.

Em biết mình bị lạc đâu đó, chỉ biết vậy thôi; điều duy nhất còn sót lại, là em đã không còn cần anh ấy nữa rồi.
M không tin, anh ấy hoàn toàn không tin em có thể rũ bỏ tất cả chỉ sau một đêm. Em vẫn cười, vẫn nói, tiếng lòng em vẫn xào xạc khi nhìn thấy anh ấy...Nhưng kỳ lạ thay, trái tim em lại ngủ yên "Ai biểu M để em quen với cô đơn hoài chi...

Em đã đa mang, đã tin vào hư vô như vậy, thực mà ảo. Càng tin tưởng nhiều thì sẽ càng thất bại thê thảm; và em đã sớm gặp phải sự thất bại thê thảm đó vào năm em mười chín tuổi, đến mức, em đã từng ước mong mình mất đi một đoạn ký ức. Duy nhất, ở M, duy nhất, ngày hôm đó.
Quãng thời gian qua em đã đau hơn rất nhiều, hạnh phúc hơn rất nhiều, vậy mà mỗi khi nhớ đến, em vẫn xót xa, hờn tủi, ấm ức như mọi chuyện mới xảy ra ngày hôm qua vậy. Em đã từng mong một lần thôi, M nói với em một lần "Em đừng sợ cô độc nữa, có anh ở đây. Anh xin lỗi, xin lỗi vì đã làm em tổn thương"  em sẽ vì thế mà tin anh, sẽ ở lại, sẽ không rơi. Sẽ vơi bớt nỗi bất an, sợ hãi trong mình. Sẽ không bao giờ rời xa anh ấy nữa...

Nhưng S ơi, trễ quá mất rồi....
Bây giờ em không oán trách nữa. Em chỉ tủi thân thôi...Sống mà cứ mãi hận thù như vậy, thì ai oán quá.
Tình yêu của em, nỗi day dứt và ám ảnh của em. Em muốn giữ.
Nhưng,
Em sợ xót xa. Nên em xóa hết.
Thế nên, hãy cất giùm em, những đớn hèn của tuổi trẻ trước cuộc đời bọt bèo này. Em không bỏ cuộc, chỉ là em muốn dừng lại, chỉ là lúc này thôi.

Trời xanh là của em, tự do là của em.
Như anh đã từng, như em đã từng. Như chúng ta.

Cuối cùng, cũng đã được giải thoát.












M

Em đã nghĩ về những cánh tay
Và mơ thấy những đường gân gồ lên như thớ gỗ
Cánh tay sẽ chắn cho em nhiều giông gió
Cánh tay khép những ô vuông căn nhà nhiều cửa sổ
Căn nhà của lòng em...
Để bão tố dừng lại trước thềm
nuốt cạn từng tiếng phong linh hoảng giật...

Có thể nào người đó rồi biết hết?
Có thể nào tới được căn phòng trống chỉ riêng em?
...
Người ta bảo 
"Cánh tay đàn ông không đỡ nổi sự lãng mạn của đàn bà"
...
Có thể
một ngày
Em thôi dệt tầm gai
Khi những thùy châu bật khóc
..
Cũng sẽ tựa nương một cánh tay nào
...
Đừng trách em và đừng hỏi tại sao!





1 thg 10, 2013

Nghĩ...

1. Tôi vừa ghé bệnh viện về.
Cái cảm giác phải đi một mình - không ai kề bên hỏi han đôi khi cũng tủi thân thật. Cũng may là không sao, chứ nếu phải như cô bạn tôi, có lẽ tôi không thể chịu đựng được mất, gánh cả trên vai sức nặng không chỉ ở tinh thần...

2. Lúc đi, tôi có thỉnh thoảng nhìn qua gương chiếu hậu vài lần. Ngoài vài ba cái xe lạ hoắc, vẫn là không có bóng dáng ấy.
Chẳng biết tôi phải như thế bao nhiêu lần nữa, mới khắc ghi vào tim mình cái hình ảnh đó, " chẳng ai đuổi theo ta cả"

3. Ở bên một vài người, tôi nghĩ nỗi buồn của tôi không được phép tồn tại trong mắt họ. Nếu có, tôi phải làm sao sớm nhất nén chặt nó xuống, một hay vài tiếng đồng hồ cũng được - không được để nó kéo dài quá lâu.
Tại sao phải vậy nhỉ?
*cười*
Nếu không vậy, chắc hẳn những gì phải nhận lại có khi còn nặng nề hơn cả nỗi buồn ban đầu ấy chứ. Là sự thất vọng chẳng thể thốt lên lời, tôi nghĩ vậy rồi giữ trong lòng mình, vậy thôi.
Dù, cũng có khi nghĩ "giá mà..."
...

4. Có lẽ T giận tôi rồi, mà biết sao được. Sao cậu ấy không nghĩ đến những gì tôi cố gắng nhẫn nhịn trong suốt thời gian qua trong khi cậu ấy vui vẻ bay nhảy; và sau đó là những cuộc gọi "nhờ" khi có việc cần đến tôi. Đó gọi là "bạn"?..

5. Tôi có nghĩ đến anh ấy vài lần. Và nghĩ sớm hay muộn, mối nhân duyên này cũng sẽ đứt. Anh cũng có người cần phải được quan tâm, anh sẽ làm gì với cái khoảng cách và mối quan hệ phù phiếm này chứ?...
...
"Em đang tìm kiếm điều gì thế...?"