Nếu như tôi muốn xăm hình?
Nếu như tôi muốn nhuộm tóc đỏ, hút thuốc, đi bar, mua đồ lót ren?
Nếu như người tôi yêu là một phụ nữ?
Liệu mẹ tôi có thể nói "Hãy sống đúng với những gì con muốn, chỉ cần con hạnh phúc thôi" không ?
Thế giới đa ngã, bản năng trong tôi càng ngày càng mạnh mẽ và rõ nét đến mức, tôi sợ phải trở về nhà. Không phải ghét cái thành phố mình ở, vẫn thương gia đình, ba mẹ, nhưng tôi cô đơn nhiều lắm.
Tôi cô đơn ở đâu cũng được, chỉ xin đừng là ở trong gia đình.
Tôi cũng muốn được kể mẹ nghe mình yêu ai, thương ai, chia tay ra sao.
Cũng muốn được mẹ nói cho nghe một lần "dẫu sao cũng còn gia đình để quay lại", để tha thứ cho những lỗi lầm, bồng bột tuổi trẻ tôi trót đa mang.
Dù tôi không cảm thấy hối hận gì, vì nó giúp tôi nhận ra được nhiều lắm; chỉ là vẫn mong mọi chuyện, kết quả có thể khác đi...
Tôi và em loay hoay mệt nhoài với những cái tôi bị kìm kẹp, bản ngã bị trói lấy. Cả hai như đang mất dần đi sợ dây liên kết với gia đình, nhưng lại không thể ngồi lại thêm bất kỳ lần nào để sẻ chia nữa.
Mọi sự giải thích đều bị gạt bỏ, lên án, chê trách theo những khuôn khổ, phép tắc tôi không biết từ đâu ra.
"Sợ người ta cười, sợ người ta bieét, phải hiền lành, trắng trong; như thế kia là hư hỏng, mất nết..."
Nhiều khi tôi tự hỏi ý nghĩa việc mình có mặt trên đời là gì khi người sinh tôi ra.
Tôi chỉ nghĩ giản đơn, một ngày mình cũng được làm mẹ. Chỉ cần sinh con ra, thấy nó có đủ 5 ngón tay, thấy nó lằn lặn, khỏe mạnh...với tôi có lẽ là điều tuyệt vời lắm rồi. Chỉ muốn yêu thương nó hết lòng, mong nó có một cuộc sống bình an, và hạnh phúc thôi.
Tôi không muốn gặp ác mộng nữa, không muốn trong mơ sống với những vết hằn đỏ má, những câu người ước không có mặt tôi trên đời..để rồi sau đó lại nói thương.
Tôi chỉ mong mẹ có thể thứ tha cho tuổi trẻ của tôi, mong nó đừng phai nhạt; cho những vết sẹo trót mang theo suốt đời mà thôi...
Nếu như người tôi yêu là một phụ nữ?
Liệu mẹ tôi có thể nói "Hãy sống đúng với những gì con muốn, chỉ cần con hạnh phúc thôi" không ?
Thế giới đa ngã, bản năng trong tôi càng ngày càng mạnh mẽ và rõ nét đến mức, tôi sợ phải trở về nhà. Không phải ghét cái thành phố mình ở, vẫn thương gia đình, ba mẹ, nhưng tôi cô đơn nhiều lắm.
Tôi cô đơn ở đâu cũng được, chỉ xin đừng là ở trong gia đình.
Tôi cũng muốn được kể mẹ nghe mình yêu ai, thương ai, chia tay ra sao.
Cũng muốn được mẹ nói cho nghe một lần "dẫu sao cũng còn gia đình để quay lại", để tha thứ cho những lỗi lầm, bồng bột tuổi trẻ tôi trót đa mang.
Dù tôi không cảm thấy hối hận gì, vì nó giúp tôi nhận ra được nhiều lắm; chỉ là vẫn mong mọi chuyện, kết quả có thể khác đi...
Tôi và em loay hoay mệt nhoài với những cái tôi bị kìm kẹp, bản ngã bị trói lấy. Cả hai như đang mất dần đi sợ dây liên kết với gia đình, nhưng lại không thể ngồi lại thêm bất kỳ lần nào để sẻ chia nữa.
Mọi sự giải thích đều bị gạt bỏ, lên án, chê trách theo những khuôn khổ, phép tắc tôi không biết từ đâu ra.
"Sợ người ta cười, sợ người ta bieét, phải hiền lành, trắng trong; như thế kia là hư hỏng, mất nết..."
Nhiều khi tôi tự hỏi ý nghĩa việc mình có mặt trên đời là gì khi người sinh tôi ra.
Tôi chỉ nghĩ giản đơn, một ngày mình cũng được làm mẹ. Chỉ cần sinh con ra, thấy nó có đủ 5 ngón tay, thấy nó lằn lặn, khỏe mạnh...với tôi có lẽ là điều tuyệt vời lắm rồi. Chỉ muốn yêu thương nó hết lòng, mong nó có một cuộc sống bình an, và hạnh phúc thôi.
Tôi không muốn gặp ác mộng nữa, không muốn trong mơ sống với những vết hằn đỏ má, những câu người ước không có mặt tôi trên đời..để rồi sau đó lại nói thương.
Tôi chỉ mong mẹ có thể thứ tha cho tuổi trẻ của tôi, mong nó đừng phai nhạt; cho những vết sẹo trót mang theo suốt đời mà thôi...